Nhắc đến Bùi Tín thì người dân Việt Nam chắc hẳn mấy ai xa lạ, nhất là những thế hệ tầm trạc tuổi với Bùi Tín đều biết về quá khứ đào tẩu làm thân trâu chó bên trời Tây, và đặc biệt Bùi Tín được biết đến như một nhân vật tráo trở hèn mạt qua các bài viết xuyên tạc, chửi bới chế độ và các lãnh đạo Việt Nam.
Bùi Tín sinh năm 1927, Tín nổi danh là một trong những cây viết có hạng của làng báo Việt Nam và đã từng giữ chức vụ Đại tá, Phó Tổng biên tập báo Nhân dân. Là người có tham vọng lớn và mắc bệnh thèm địa vị, trước biến cố của các nước trong hệ thống XHCN vào cuối thập niên 90, vốn có tiếng là “nhanh nhạy” nên vị đại tá này cho rằng chỉ vài tháng nữa, nước Việt Nam XHCN rồi cũng sẽ bị sụp đổ và nhanh chóng lên kế hoạch “chiêu hồi” với những mong sẽ quay trở lại với vị thế cao hơn. Tháng 9 năm 1990 Bùi Tín được cử sang Pháp dự hội nghị hàng năm của báo L’Humanites (Nhân Đạo, báo của Đảng Cộng sản Pháp), do đã cấu kết với các tổ chức chống cộng từ trước, Tín trốn ở lại, rồi xin tỵ nạn chính trị tại Pháp, với lý do là để “đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền”. và kể từ đây Bùi Tín bắt đầu sự nghiệp "điên cuồng chống cộng" chống cộng của mình (Bùi Tín đã bí mật hợp tác với 13 hãng thông tấn, báo chí quốc tế và gần chục tờ báo phản động của người Việt ở hải ngoại để đăng tải những bài viết, tham luận chống lại dân tộc Việt Nam như: Kiến nghị của một công dân, Hoa xuyên tuyết, phỏng vấn đài BBC..)
Gần đây nhất, khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp từ trần, Bùi Tín cũng lại trả lời phỏng vấn RFA bôi nhọ vị Tướng kính yêu của cả dân tộc chúng ta. Tín nói: “Về sau này thì tài năng của ông ấy (Đại tướng Võ Nguyên Giáp) ít biểu lộ lắm… Ông ta chỉ chỉ huy từ xa thôi cho nên am hiểu về chiến trường của thời kỳ chiến tranh sau này ở miền Nam thì vai trò của ông Giáp mờ nhạt lắm”, còn RFA thì không bỏ quên cơ hội bồi thêm câu nói: “Đó là lỗi của chế độ muốn tâng bốc ông ấy như từng tâng bốc nhiều người khác khi họ đang được trọng dụng” ngay khi Bùi Tín chê Đại tướng
Khi nói về Chủ tịch Hồ Chí Minh (danh nhân văn hóa thế giới, anh hùng giải phóng dân tộc) thì giọng điệu xuyên tạc của Tín vẫn không hề thuyên giam. Tín nói: Càng về sau, ông Hồ càng trở thành một nhân vật thực hiện sứ mạng do quốc tế cộng sản giao cho, tức là gây dựng và phát triển phong trào cộng sản ở Việt Nam, Đông Dương, và mở rộng chủ nghĩa cộng sản ở Đông Nam Á. Con đường ấy, theo tôi bây giờ, đó là con đường sai lầm, đưa đất nước vào tình hình khó khăn sau này. Ví dụ như cho đến nay, dân tộc Việt Nam ta còn quá lạc hậu về mọi mặt, từ mức sống, nhân quyền, dân quyền. Tôi nghĩ cái đó thuộc về trách nhiệm của ông Hồ rất lớn, vì đã nhầm lẫn đem một học thuyết từ Liên Xô cũ về áp dụng đến gần nửa thế kỷ nay. Bây giờ, học thuyết này đã đựơc chứng minh bằng thực tế rõ ràng là chủ nghĩa cộng sản, về mặt lý luận, xây dựng một xã hội tốt đẹp không có người bóc lột người chỉ là ảo tưởng thôi. Chủ nghĩa cộng sản bây giờ, ở ngay nơi cốt lõi của nó là Liên Xô, cũng đã sụp đổ. Ở một loạt các nước Đông Âu, nó cũng hoàn toàn bị tan rã. Tại Việt Nam, theo chủ nghĩa này, một lý luận đựơc ông Hồ nói nhiều nhất là Việt Nam bỏ qua thời kỳ phát triển tư bản chủ nghĩa đến tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội.
Đó là còn chưa kể trước đó, trước thềm Đại hội XII của Đảng, nhằm thu hút sự quan tâm của dư luận. Bùi Tín đã đưa lên các trang mạng xã hội hàng loạt bài viết xuyên tạc, phủ nhận nội dung các dự thảo Văn kiện và công tác nhân sự Đại hội XII của Đảng. Ngay sau khi Đại hội XII Đảng thành công, Bùi Tín lại hung hăng lên các trang mạng xã hội hàng chục bài viết có nội dung hết sức phản động chống Đảng, Nhà nước Việt Nam bằng những thủ đoạn bịa đặt hết sức bi ổi. Bùi Tín đưa lên trang mạng Blog VOA bài viết với tiêu đề rất phản động " Đảng cầm nhầm" với nội dung chủ yếu tập trung bịa đặt, xuyên tạc, phủ nhận khẩu hiệu: Đoàn kết - Dân chủ - Kỷ cương - Đổi mới...
Và sau bao năm "chống đối", khi đến tuổi gần đất xa trời thì ông mới cảm nhận được sự đơn độc dành cho những kẻ phản quốc. Ông nói: Sự ảo tưởng đã giết chết lý trí, tinh thần và bản lĩnh của tôi. Nó làm tôi lao vào viết, viết và viết điên cuồng như một con thiêu thân. Không từ một thuật ngữ, không ngại ngần viết về những cái không có thật... miễn sao "bôi xấu" vào cái chế độ, Đảng, Nhà nước mà tôi từng khôn lớn, trưởng thành. Tôi ghê sợ những gì tôi viết ra và không giám nhìn, nhớ về những bài viết ấy. Nỗi đau đắng chát một đời người Ông nói "tôi không ân hận về những gì đang xảy đến với tôi đó là cái giá tôi phải trả nhưng cái đau nhất...". Ông lặng người nhìn về phía xa xa một cách vô vọng. Ông tiếp "lúc này đây tôi thực sự thấm thía câu nói của cha ông "đồng tiền và danh vọng nó bạc như vôi" và chúng tôi cảm nhận rằng: Nỗi đau của ông lúc này là nỗi nhớ quê hương, nhớ từng bước chân trên con phố nhỏ hay giữa dòng người đông đúc hoặc nhớ buổi chiều ngồi ngắm cảnh bên dòng sông Hương nơi chôn rau cắt rốn của ông hoặc Hồ Tây nơi gắn bó nhiều kỷ niệm. Chắn hẳn, ông vẫn mong lúc sống không dễ gì nhân dân Việt Nam tha thứ nhưng khi ông chết đi chỉ mong được mang nắm tro tàn về chôn ở quê cha, đất mẹ. Nỗi đau lớn nhất lúc này với ông đó là sự "ghẻ lạnh", "hắt hủi" của những người mà ông từng coi là "cùng chiến tuyến", "cùng phản phản bội Tổ quốc"... Ở cái tuổi 90, ông ốm đau liên tục và không còn sức viết nổi nửa trang tin thì cũng là lúc không có ai "ngó đến xem ông sống thế nào ? đau ốm thế nào ?...".
Giọt nước mắt luôn chảy ra và ông lại hận những kẻ tưởng chừng thề cùng sống chết thì lại dễ dàng bỏ mặc ông trong lúc ông cần chỗ dựa tinh thần. Bùi Tín, tuổi xế chiều ở Paris thân già lủi thủi, cô đơn không một người Việt nào ở Pháp hỏi thăm khi ốm, khi đau, khi trái gió trở trời... và đã làm ông hận vì dự "ảo tưởng" của chính mình. Ông đau đớn khi bị bỏ rơi như một đưa trẻ bơ vơ nơi đất khách. Ông càng đau đớn hơn khi tất cả quay lưng với chính ông vì ông không còn tác dụng... Ông nhớ lại, lúc họ cần mình thì "sao ngọt ngào đến thế nhưng khi không còn sử dụng họ rũ bỏ như rũ một con bọ trên vai áo". Lúc này đây, bệnh tuổi già làm ông đau ốm liên miên nhưng cái đau nhất không phải về thể xác mà đó là lương tâm và sự hận thù những kẻ đã từng "cưng phụng ông", "tô vẽ ông" lại bỏ lại ông với sự cô đơn. Nỗi đau của ông lúc này, chỉ có những người quan tâm đến ông mới hiểu được. Đây có lẽ là bài học đắt giá, nhãn tiễn nhất đối với những người đã và đang nuôi ảo tưởng vong nô, làm giàu trên xương máu đồng bào dân tộc, rốt cuộc thì danh vọng và đồng tiền vẫn bạc như vôi, tiền bạc không thể mua được tất cả, đời người ngắn ngủi, sống sao để khi mất đi người khác nhắc đến mình bằng một tiếng thơm.