Hôm trước, đúng sáng mùng 1, T đang ngồi xe máy đợi thằng bạn đi ăn trứng vịt lộn thì thấy một em gái khá xinh và sành điệu đi qua. T lập tức bị sắc đẹp của em ấy hút hồn, và dán mắt vào em ấy. Và thật bất ngờ, em ấy cũng nhìn T chằm chằm, rồi tiến lại gần T, hỏi:
- Anh có phải là anh Tuấn không?
T lắc đầu, bảo: "Không!". Em ấy thấy vậy thì ngập ngừng bước đi, rồi cứ ngó nghiêng, như đang đợi, đang tìm ai đó. Rồi lát sau, em ấy lại quay lại chỗ T...
- Anh đừng lừa em! Anh đúng là anh Tuấn rồi! Em trông anh giống với avatar trên nick lắm! Có phải, anh gặp em, thấy em không xinh như trong ảnh, anh thấy bị hớ, nên không muốn đi với em nữa không? Vậy thì, em bớt cho anh nửa tiền, còn 2 triệu. Chơi xong, anh thấy ưng thì bo thêm cho em, không ưng thì thôi!
- Anh đã bảo là em nhầm người rồi! Anh đã có vợ, và không phải loại đàn ông như thế!
- Thôi! Em lấy 1 triệu vậy! Là em phá giá rồi đấy! Tiền phòng em trả, được chưa? Chứ sáng mùng 1 mà đã hụt khách, thì cả tháng em ế ẩm mất anh ơi! Xin anh giúp em!
- Con dở hơi này! Tao nhắc lại lần cuối! Tao không phải là Tuấn, và không phải loại đàn ông mất nết ấy!
- Em xin anh, anh ơi! - Em gái ấy gào lên nức nở, nước mắt đã chực trào - Em sẽ miễn phí cho anh, trả tiền phòng cho anh. Anh đi giúp em đi! Chứ mùng một mà hụt khách là cả tháng em chết đói anh ơi! Xin anh...
T trước giờ có tính thương người, dù miệng lưỡi cứng rắn, nhưng tâm hồn lại rất dễ mềm yếu, mủi lòng. Vậy là T ngồi lùi ra yên sau. Em ấy hiểu ý, leo ngay lên xe, cầm lái, nổ máy, chở T lao vút đi...
Xong xuôi, em ấy móc ví, lấy ra tờ 2 trăm, bảo là bo cho T vì sự tận tụy, nhiệt tình. T cầm tờ tiền mà đột nhiên thấy lòng vui vui, ấm áp. Ấm áp không phải vì tiền, mà vì T thấy mình vừa làm được một việc tốt...